tầm quả
Bắt đầu từ trái ngọt tuổi thơ. Trưa nắng, chân trần. Tay với cành ổi, chùm nhãn. Tiếng cười giòn. Giờ ta lắng nghe mùa. Nghe từng vùng, từng trái. Gom nhặt dọc dải chữ S: mơ ửng hây hây, me chua, khế ngọt, dừa mát. Ngọt mà đằm. Dung dị như tình quê.
Trong sắc hương là công của thời gian và đôi tay biết giữ. Men làm chiếc cầu giữa ký ức và hôm nay. Mới mà thân. Nhấp một ngụm là thấy hiên nhà. Nếu hợp, ngồi thêm chút. Mùa còn chuyện để kể.
xem thêmnhóm bếp
Đi mãi để tìm một vị ngọt vừa lòng, rốt cuộc vẫn trở về bếp cũ. Mái gianh cúi như nhớ. Lửa nhen nhỏ. Cơm sôi, nước rút; chúng tôi vùi vài củ khoai, trái bắp vào than ửng đỏ. Khói rơm men qua kẽ cửa, chạm buổi chiều, khiến thời gian như đi chậm. Trên mâm là sắn bẻ đôi, cơm sẻ nửa. Vài câu chuyện rộn rồi lắng, để lại cái yên hiền của tối sum họp.
Sống gần bếp, người ta học nhịp chừng mực của mùa: biết chờ để hương đừng tắt, biết giữ để vị còn lâu, biết dừng ở vừa đủ. Đi xa mấy, chỉ cần hé vung nồi, hơi ấm dâng lên là chạm một lớp thời gian khác: tiếng muôi khẽ chạm vành, than hồng thở đều. Khi ấy, mới hiểu vị ngọt mình kiếm tìm vốn ở ngay đây trong căn bếp nhỏ, trong ngọn lửa bền bỉ nối trang cũ với trang mới.
xem thêm