Ủ là nếp nhớ chúng tôi đem cất, như người ta cất một mùa vàng trong chum sành. Mở nắp hũ men, tưởng nghe gió chạy dọc bờ ruộng, khói lam dâng mỏng trên mái bếp chiều, thấy thấp thoáng bóng cha mẹ và bà con lối xóm bước ra từ những tháng năm xa. Chúng tôi chỉ muốn gói ghém bấy nhiêu: chút ấm áp của ngày xưa, để còn ở yên, rưng rưng trong mỗi mẻ ủ.
tầm quả
Bắt đầu từ trái ngọt tuổi thơ. Trưa nắng, chân trần. Tay với cành ổi, chùm nhãn.  Tiếng cười giòn. Giờ ta lắng nghe mùa. Nghe từng vùng, từng trái. Gom nhặt  dọc dải chữ S: mơ ửng hây hây, me chua, khế ngọt, dừa mát. Ngọt mà đằm. Dung dị như tình quê.

Trong sắc hương là công của thời gian và đôi tay biết giữ. Men làm chiếc cầu giữa ký ức và hôm nay. Mới mà thân. Nhấp một ngụm là thấy hiên nhà. Nếu hợp, ngồi thêm chút. Mùa còn chuyện để kể.
xem thêm
nhóm bếp
Đi mãi để tìm một vị ngọt vừa lòng, rốt cuộc vẫn trở về bếp cũ. Mái gianh cúi như nhớ. Lửa nhen nhỏ.  Cơm sôi, nước rút; chúng tôi vùi vài củ khoai, trái bắp vào than ửng đỏ. Khói rơm men qua kẽ cửa,  chạm buổi chiều, khiến thời gian như đi chậm. Trên mâm là sắn bẻ đôi, cơm sẻ nửa. Vài câu chuyện rộn rồi lắng, để lại cái yên hiền của tối sum họp.

Sống gần bếp, người ta học nhịp chừng mực của mùa: biết chờ để hương đừng tắt, biết giữ để vị còn lâu,  biết dừng ở vừa đủ. Đi xa mấy, chỉ cần hé vung nồi, hơi ấm dâng lên là chạm một lớp thời gian khác:  tiếng muôi khẽ chạm vành, than hồng thở đều. Khi ấy, mới hiểu vị ngọt mình kiếm tìm vốn ở ngay đây  trong căn bếp nhỏ, trong ngọn lửa bền bỉ nối trang cũ với trang mới.
xem thêm
không gian ủ
Theo văn hóa Á Đông, mái nhà được ví von như hình tượng của sự bao bọc, chở che trước những khắc nghiệt của thời tiết và cả những thăng trầm thời cuộc. Mái nhà Ủ lấy cảm hứng từ kiến trúc mái ngói từ bao đời trên đất Việt, gợi cảm giác thân thuộc, gần gũi, đón mời quý bạn trở về nơi "trú ngụ" ấm áp.
ủ lab
Ở Ủ, mỗi ly cocktail bắt đầu bằng những nguyên liệu ngon nhất, nhưng câu chuyện hương vị chỉ thật sự bùng nổ khi “lắp ghép” đúng gia vị và rượu nền phù hợp, từ một nhúm vỏ quýt khô cho đến chút tiêu hồng, để tìm ra cặp bài trùng khiến nguyên liệu bật thẳng lên—vừa đủ phá cách, không lấn át nhau.

Khi cặp đôi ấy gặp dòng rượu “ăn ý”, hương vị được xếp lớp, tròn trịa và lưu luyến; bạn nhấp một ngụm sẽ thấy mũi nhẹ cay, lưỡi ấm dần, hậu vị đọng lại đủ lâu để muốn kể ngay cho bạn bè. Không cần lời lẽ bóng bẩy—chúng tôi chỉ kiên trì thử nếm và tinh chỉnh, để từng giọt trong ly trở thành ký ức khó quên.
xem thêm